Tập phim về Pac-Man trong Secret Level của Amazon giờ đây đã có hẳn một trò chơi riêng: Shadow Labyrinth
Series hoạt hình lấy cảm hứng từ game Secret Level của Amazon từng nhận nhiều ý kiến trái chiều, nhưng nó đã mang đến một góc nhìn thú vị về một trong những trò chơi mang tính biểu tượng nhất mọi thời đại: Pac-Man. Series giới thiệu đến khán giả một phiên bản Pac-Man mang hơi hướng tâm lý bệnh hoạn, được gọi là Puck, cùng hành trình thoát khỏi một thế giới dystopia với sự trợ giúp của một Kiếm Sĩ bí ẩn. Cuối tập phim, Puck tìm cách nuốt chửng Kiếm Sĩ để trốn thoát, nhưng cuối cùng kế hoạch vẫn thất bại.
Tựa game Shadow Labyrinth của Bandai Namco Entertainment – thậm chí còn bỏ hẳn cái tên “Pac-Man” – được xem như phần tiếp nối của tập phim đó. Vẫn còn một số yếu tố quen thuộc dành cho fan Pac-Man, nhưng tất cả đều được “đóng gói” lại trong một tựa Metroidvania thiếu sắc bén. Dù thật vui khi thấy Pac-Man quay trở lại thời hiện đại, gọi đây là “màn trở lại” có lẽ hơi quá lời.
Pac-Man trong Shadow Labyrinth giờ đây ít “waka-waka” hơn nhiều

Câu chuyện diễn ra sau các sự kiện của tập phim Secret Level. Khi đó, chúng ta biết rằng Puck – dựa trên tên gọi ban đầu Puck Man – là một sinh vật độc ác, liên tục đánh thức các bản sao Kiếm Sĩ nhằm thoát khỏi thế giới của mình. Game còn được đặt trong dòng thời gian United Galaxy Space Force của Bandai Namco – cùng vũ trụ với Galaga, Dig Dug và Ace Combat 3.
Điều thú vị là bạn vẫn có thể chơi Shadow Labyrinth mà không cần từng động tới Galaga. Tuy nhiên, tập phim Secret Level lại không làm tốt trong việc dẫn dắt sang game này. Ngay từ đầu, Shadow Labyrinth đã thể hiện rõ tham vọng trở thành một game khoa học viễn tưởng “high-concept” với bối cảnh chiến tranh thiên hà, máy móc ngoài hành tinh – mang màu sắc như Star Wars – và có phần tham vọng (lẫn kỳ quặc) hơn hẳn tiền truyện.
Cốt truyện thì rối như mớ bòng bong, vừa vay mượn yếu tố từ The Dark Tower của Stephen King (cả Puck và Kiếm Sĩ cùng lên đường tìm “Tòa Tháp Đen”), vừa liên tục nhảy qua các tình tiết khoa học viễn tưởng và boss “lố” hết cỡ. So với tập phim, game bớt gai góc hơn nhưng lại nhiều “sến” hơn – và nếu so ra, cũng không tệ hơn bao nhiêu, vì bản thân tập phim cũng chẳng quá xuất sắc.
Khi đặt cạnh các Metroidvania khác thì sao?

Người chơi sẽ điều khiển Kiếm Sĩ số 8, một sinh vật bí ẩn sử dụng kiếm và sở hữu nhiều kỹ năng ESP khác nhau. Ví dụ, kỹ năng ESP Grenade – một trong những chiêu yêu thích của tôi – cho phép ném lựu đạn tâm linh để thổi bay kẻ địch.
Nếu bạn từng chơi bất kỳ Metroidvania nào, bạn sẽ thấy cơ chế của Shadow Labyrinth rất quen thuộc: kỹ năng di chuyển như bám dây hoặc lướt trên không tiêu tốn thanh ESP (tương tự thanh stamina), và bạn có thể dùng tiền thưởng từ kẻ địch để nâng cấp nhân vật. Tuy nhiên, mọi thứ ở đây đều khá “công thức”. Đồ họa và hoạt ảnh nghèo nàn, thiếu chi tiết, hệ thống chiến đấu ở mức “ổn” nhưng chẳng có gì nổi bật.

Điểm sáng nhất là Puck. Ở những đoạn có đặt sẵn D-LINE rails, người chơi có thể biến thành mini-Puck và… ăn chấm trên đường ray – nghe quen không? Đây là cách lồng ghép gameplay Pac-Man khá thông minh, và game tiếp tục sáng tạo với ý tưởng này cho đến khi kết thúc.
Nhận định Shadow Labyrinth
Shadow Labyrinth là một thử nghiệm thú vị trong việc “tái sinh” Pac-Man, nhưng cuối cùng lại không tận dụng được hết tiềm năng. Cốt truyện rối rắm, khó hiểu khiến người chơi buộc phải tập trung vào phần gameplay – vốn cũng không đủ mạnh để gánh cả trò chơi. Dù các màn mê cung tái hiện khá tốt cảm giác của Pac-Man, độ khó quá cao trong việc di chuyển lại khiến nhịp game chậm chạp. Về phần yếu tố Metroidvania, đây chỉ là lựa chọn cho fan cứng của thể loại, vì những cải tiến đáng kể chủ yếu xoay quanh việc “cấy” yếu tố Pac-Man vào.
Shadow Labyrinth là một nỗ lực đáng ghi nhận để mang Pac-Man đến kỷ nguyên mới, nhưng nó cũng chứng minh rằng biểu tượng game này vốn đã tỏa sáng quá rực rỡ để một bản reboot có thể vượt qua. Chúng ta có thể nhảy, bắn, chiến đấu – nhưng niềm vui trọn vẹn nhất trong Pac-Man vẫn là waka-waka né ma trong mê cung.